Một đồng xu Có hai bạn trẻ, một người Anh và một người Do Thái cùng đi xin việc làm. Trên đường đi hai người thấy một đồng xu của ai đó đánh rơi trên mặt đất. Anh bạn trẻ người xứ sương mù phớt lờ, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì cúi xuống nhặt, nét mặt tỏ vẻ hân hoan. Nhìn thấy hành động của anh bạn Do Thái, anh bạn trẻ người Anh tỏ ra khinh thường, lẩm bẩm: "Một đồng xu mà cũng nhặt”. Chờ cho anh bạn trẻ người Anh đi qua, anh bạn trẻ người Do Thái nói: "Nhìn thấy tiền mà ngoảnh mặt làm ngơ, thật là lãng phí !". Hai người cùng đến xin việc ở một công ty. Doanh nghiệp đó rất nhỏ, công việc thì nặng nhọc mà tiền lương thì chẳng được là bao, anh bạn trẻ người Anh chẳng nói chẳng rằng vội vã bỏ đi, còn anh bạn trẻ người Do Thái thì tình nguyện xin vào làm việc. Hai nǎm sau, hai người tình cờ gặp nhau trên đường phố. Anh bạn trẻ người Do Thái đã trở thành Giám đốc công ty, còn anh bạn trẻ người Anh vẫn chưa xin được việc làm. Anh người Anh ngạc nhiên lắm: "Anh là người chẳng xuất sắc gì , sao lại phất nhanh như thế?". Anh bạn Do Thái đáp: "Tôi không bỏ qua từng đồng xu như anh. Một đồng xu cũng không quan tâm, làm sao anh có thể trở nên giàu có được?". Thựuc ra anh bạn trẻ xứ sương mù đâu phải là không cần tiền. Nhưng trong con mắt của anh, anh chỉ muốn những khoản tiền lớn mà quên mất rằng "Tích tiểu thành đại". Chính vì vậy mà cho đến giờ anh ta vẫn chỉ lẹt đẹt như vậy. Đó là lời giải đáp cho câu hỏi của anh bạn trẻ người Anh. Jeff Stevens
|