Đàn bà nhỏ, nhỏ từ dáng hình, bàn tay đến tâm hồn, đến giấc mơ. Các cụ xưa có câu: "Đàn ông nông nổi giếng sâu/ Đàn bà sâu sắc như cơi đựng trầu”. Dường như xã hội không cho họ cơ hội để được sống, thử thách.
Cái tội trời tru là do chính đàn bà tự tạo ra. Nhưng, cái tội này
cũng là bởi định kiến của xã hội về một đàn bà phải là như thế.
Vì "đàn bà mà, học làm gì, làm làm gì...”. Từ cách sống dẫn đến cách nhận thức, dẫn đến tầm nhìn của ước mơ. Nếu bạn hỏi những người phụ nữ từ 20 tuổi trở lên, giấc mơ của họ là gì? Nhiều người trong số họ sẽ nói là họ thèm khát một đứa con. Đau đớn thay không có dòng sông uống nước là có con như trong Đường tam tạ, đàn bà phải cần đàn ông, một loài đặc biệt khác để cùng "phối giống”.
Vậy đàn bà có khả năng gì ngoài cái bản năng "làm-đàn-bà”? Nổi bật là họ có thể khóc. Cái sự khóc của họ từ lâu đã đi vào thơ văn. Họ khóc khi vui sướng, họ khóc khi đau buồn, họ khóc để bảo vệ, họ khóc để chiến đấu.
Đâu là sự giải phóng cho đàn bà? Đàn bà sẵn sàng trở thành "đàn bà” để cho đàn ông ngủ. Đàn ông xong xuôi nằm ôm gối ngủ ngon lành, ánh trăng từ cửa sổ hắt vào ánh lên giọt nước mắt của đàn bà từ từ rơi xuống. Cái sự khóc đấy không ồn ào như 1 vũ khí chiến đấu nữa, cái sự khóc đó câm lặng, chìm vào trong vũ trụ thinh không.
Người ta nói, trong đời mỗi người đàn bà chỉ thực sự yêu 1 lần. Và 1 lần đó, họ dâng hiến tất cả cho người mình yêu. Có lẽ, đàn ông không thể hiểu hết ý nghĩa của những nụ hôn nóng bỏng của đàn bà, đàn ông chỉ đơn giản hưởng thụ nó và nghĩ đến nhục dục tầm thường. Lúc đó đàn bà đem thân thể mình hiến tặng đàn ông, như dâng tặng một vị thần với tất cả tấm lòng cao quý.
Cũng chỉ vì cái "bản năng làm đàn bà” đấy mà đàn bà tự đeo vòng kim cô lên đầu mình. Đó là sự ngu ngốc hay khôn ngoan? Chẳng hạn như nàng sẵn sàng lấy một người chồng mà nàng nghĩ sẽ là 1 người bố tốt cho con của nàng sau này. Thế là đủ! Con nàng sẽ sướng, cha mẹ nàng sẽ yên ổn tuổi già… À thế còn chính nàng sẽ ra sao?
Đêm đêm, nằm ngủ bên chồng nàng cánh cánh nỗi niềm. Chồng nàng không còn đoái hoài tới mùi thơm trên cơ thể nàng nữa. Nàng lại im lặng, nhưng chưa hết. Ngọn lửa trong lòng nàng nhen nhóm lên một khát vọng được yêu đương thực sự. Và con tim "nhỏ nhỏ” của đàn bà lại hỏi: Thế nhỡ mà…Đáng lẽ mà…Nếu….thì sao? À từ đó lại khóc kìa, những giọt nước mắt kìm nén không còn thinh lặng nữa, vỡ òa, vỡ bung ra như thể chính nàng mới là một quả bom hạt nhân thật sự.
Đàn ông bối rối tới ngỡ nàng: "Em làm sao vậy?”. Đàn bà hét lên: "Tôi hận!” (Còn khi không thể hét, nàng chỉ trợn mắt - nhưng vẫn căm hận). Đàn ông không thể hiểu nổi, đàn bà có mọi thứ: Sức khỏe, gia đình, chồng con, tiền bạc, danh vọng… vậy mà đàn bà còn đòi gì nữa?
Rồi dường như cũng ngán ngẩm, đàn ông chẹp miệng và thấy suy nghĩ của đàn bà thật "rỗi hơi”. Nếu cố sức lắm để vận dụng tới trí óc siêu phàm của mình, thì đàn ông vẫn tặc lưỡi: "Đàn bà thật phức tạp” - và rồi, chàng cũng thấy chùn bước khi phải nghĩ tới việc dọn dẹp lại cái mớ bòng bong, phù phiếm đó.
Hạnh phúc cứ có những vết rạn dần dần tùy vào mức độ trời "hành tội” đàn bà và cái cách mà đàn bà tự "hành xác” mình. Trong cái vòng luẩn quẩn của mình, đàn bà tàn phá mọi thứ. Để rồi khi nhìn lại, trong đêm lại những giọt nước mắt mặn đắng câm lặng, cứ lăn đi đâu chẳng biết. Vậy đấy, cái tội trời tru là do chính đàn bà tự tạo ra. Nhưng, cái tội này cũng là bởi định kiến của xã hội về một đàn bà phải là như thế.
Thương thay, đàn bà!
Theo Hải Âu
Phụ nữ Ngày nay